Dù biết chia tay anh tôi không hề hối tiếc, giờ tôi quá hạnh phúc bên chồng con, cũng có chút tự hào ngầm về sự nghiệp ổn định của mình và có khác xưa hơn nhiều, nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ với tình cũ thế này? Đó là câu chuyện tình yêu của tôi lúc này.
Sau hơn 7 năm vừa yêu nhau vừa làm bạn, tôi chia tay anh ngay khi sắp cưới, họ hàng nội ngoại, bạn bè anh cứ ngỡ hai đứa thành đôi. Tôi vốn là cô gái mạnh mẽ, độc lập, hoàn cảnh gia đình không cha không mẹ nên sống rất cầu tiến và tình cảm, nói được làm được. Anh là người miền Tây dễ mến, sống tình cảm, chúng tôi làm bạn và yêu nhau hồi nào không hay. Anh an phận, sau khi học xong trung cấp rồi cứ giậm chân tại chỗ, đi làm công nhân. Tôi luôn khuyến khích anh đi học, lo tương lai sau này, mong anh kiếm tiền bằng chất xám, lo nghĩ sâu xa hơn chứ không thể làm công nhân mãi được.
Một năm, 2 năm rồi 7 năm trôi qua, anh vẫn vậy, còn tôi cứ học, học lên nữa, anh cản tôi “Con gái không cần học nhiều”. Rồi khi tôi đầu tư làm ăn cùng bạn bè, anh chê bai, sẽ dẹp tiệm ngay thôi. Đó là lúc cao trào, ức chế, lòng tự ái của tôi lên cao, những trận cãi nhau giữa chúng tôi không ai nhường ai. Bên tôi bắt đầu có những mối quan hệ khác, người ta ủng hộ tôi đi học, ủng hộ việc kinh doanh, vạch hướng tìm kiếm khách hàng. Từ từ, tôi lạnh nhạt với anh, giữ khoảng cách và không muốn liên hệ nữa.
Anh than thở với bạn bè tôi, anh càng làm thân tôi càng lên mặt. Sau 2 năm lánh mặt anh tôi lấy chồng, không ai khác chính là người luôn vạch hướng cho tôi đi lên. Ai cũng mừng vì tôi lấy được người đẹp trai, phong nhã, hiền tính. Tôi vẫn vậy, mạnh mẽ, nhưng yêu chồng nhiều lắm, hai vợ chồng kính trên nhường dưới êm ấm. Giờ chúng tôi có một bé gái 5 tuổi xinh xắn, giống ba như tạc.
Có lẽ cuộc sống sẽ bình an nếu tôi không gặp lại anh (mối tình đầu) vào ngày em gái anh lấy chồng. Em anh là nhân viên 7-8 năm nay của tôi, tôi đưa bé vào làm khi còn quen anh, định hướng cho bé đi học vì ngày đó bé cũng theo anh đi làm công nhân. Tôi gần như không quan tâm đến anh dù lâu lâu cũng biết tin tức anh lấy vợ, có con qua em gái. Rồi cũng biết vợ chồng anh lục đục vì tính gia trưởng. Hôm nay, vợ chồng tôi cùng con gái đến chúc mừng đám cưới, dù biết là về nhà anh nhưng tôi chẳng suy nghĩ gì ngoài chút tò mò, xem anh dạo này sao rồi.
Tôi vốn tự tin vào bản thân và cách cư xử khôn khéo của mình, với lại đang rất hạnh phúc nên người tôi toát ra vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ ngoài 30. Gặp lại anh, tôi chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả, nhưng sao lại hồi hộp một chút, có lẽ từ trước tới nay chưa bao giờ nói cho chồng nghe về mối tình này cả, vì thật sự 7 năm qua tôi quên lãng. Mọi người nhìn tôi cũng có chút ngỡ ngàng, lại xầm xì so sánh tôi và vợ anh. Họ hàng nội ngoại, cô dì ôm tôi thắm thiết, hỏi han sự tình làm tôi bùi ngùi, ai cũng hỏi sao lại chia tay, sao không đến với anh, nhiều người chúc mừng khi thấy chồng tôi yêu con, quý vợ.
Dù biết chia tay anh tôi không hề hối tiếc, giờ tôi quá hạnh phúc bên chồng con, cũng có chút tự hào ngầm về sự nghiệp ổn định của mình và có khác xưa hơn nhiều, nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ với tình cũ thế này? Do cảm xúc của người bình thường hay tôi đang nghĩ như thế nào?
Em gái anh nhắn tin cho tôi số của anh, tôi phân vân rồi lại xóa luôn. Lý trí quyết định không thể làm bạn với anh nhưng hình như lòng đang gợn sóng. Thật sự, nếu so sánh, bây giờ tôi đã hơn anh rất nhiều, gia đình, con cái đến sự nghiệp, kinh tế, nhưng hình như có chút gì đó băn khoăn. Sao lâu nay em gái anh vẫn cho tôi biết chút tin tức về anh tôi chẳng hỏi han gì cả, giờ cứ muốn biết anh đang thế nào, sống ra sao.
Tôi muốn chuyện này được một lần nữa ngủ yên như 7 năm qua đã lãng quên nó. Tôi vẫn tự tin vào việc ứng xử của mình, cũng không hề muốn nối lại một mối quan hệ nào. Mong mọi người hay cho tôi lời khuyên chân thành để lấy động lực. Chân thành cảm ơn.