Cuộc sống của tôi đơn giản như hàng ngàn teen khác trên đời này. Tôi 25 tuổi, sống vô tư, thoải mái, tuy chẳng giàu có gì nhưng cũng không quá thiếu thốn.

Đối với bạn bè, tôi xông xênh trong khả năng cho phép, chứ biết mình không có thì vống lên để làm gì. Ai khó khăn gì tôi cũng cố gắng giúp đỡ, nói chung, chưa bao giờ tôi bị mang tiếng ky bo kẹt sỉ. Tôi tự cảm nhận mình sống như thế là được rồi, không làm gì thái quá, cũng chẳng đến nỗi tẻ nhạt buồn chán.

Nhưng có một điều tôi vô cùng thắc mắc, đó là tại sao tôi lại rất hay gặp chuyện oái oăm về tình cảm. Mà toàn những chuyện khó nói liên quan đến tiền bạc.

Tôi là phụ nữ hiện đại, tôi kiếm ra tiền và có thể tự trả bữa ăn của mình, kể cả bữa ăn ở khách sạn 5 sao đi chăng nữa. Nhưng tôi vẫn muốn người đàn ông của mình trả tiền khi chúng tôi đi ăn cùng nhau. Vì sao ư?

Vì như thế mới thấy mình quan trọng với họ và con gái thích sự chiều chuộng, yêu thương, làm như thế còn để đàn ông ga lăng nữa chứ.

Cả tuần đi làm rồi, 1 tuần được gặp nhau mấy đâu mà đi ăn sao cũng phải chia đôi?

Tôi không ủng hộ phụ nữ sống phụ thuộc, càng không phải kiểu phụ nữ lợi dụng đàn ông. Nhưng không phải cái gì cũng nên rõ ràng, rạch mạch như thế, đặc biệt là khi đi ăn cùng nhau, việc chia tiền kiểu đó tôi thấy không tình cảm.

Phụ nữ giờ rất mạnh mẽ nhưng đôi khi cũng nên tỏ ra nhu mì, yếu đuối để đàn ông che chở, có như thế tình cảm mới bền được.

Đàn ông Việt thường thích được che chở cho phụ nữ, việc trả tiền cho bữa ăn là điều họ muốn chứ không phải là “buộc phải trả”.

Tôi mang cô bạn đi ăn với tình nhân, cũng kiểu tư tưởng “lần này anh trả, lần sau em trả” nên cuối bữa cô đấy lặng thầm ra quầy trả tiền trước.

Đến khi chàng  gọi thanh toán biết phải chăng cô đấy đã thanh toán thì rất tức giận, cho rằng cô đấy khinh anh ta không đủ tiền trả bữa ăn. Anh ta còn bảo “anh đi ăn sở hữu đàn bà chưa bao giờ để đàn bà phải trả tiền”. Thế là họ giận nhau cả tuần liền.

Một người bạn khác của tôi thì bị mang tiếng kiệt sỉn vì để bồ tự trả tiền. Hai người đi ăn cộng một đội ngũ bạn, đến cuối bữa chia tiền thì cô gái tự rút ví ra trả phần của cô đó. Ai cũng ngạc nhiên hỏi: “Thế em không phải bồ của thằng H. à, để nó trả chứ sao em phải trả?”.

Thế đó, đàn ông trả tiền cho các bữa ăn chung mang bồ đã thuộc văn hoá của nước mình rồi. Mỗi nền văn hoá mỗi khác, không thể so sánh, đồng nhất có nhau. Ở Mỹ chuyện chia tiền là thường nhật thì ở Việt Nam đấy là bất thường. Và hành động đó có thể làm cho người đàn ông bị cho là thiếu ga lăng, kiệt sỉn có bồ.

Sở hữu toàn bộ bí quyết để sống sòng phẳng, không nhất định cứ phải chia đôi hoá đơn khi đi ăn. Và sòng phẳng có bạn bè, người ngoài thị trấn hội, chứ mang người tình, người thân thì tính toán gì một bữa ăn.

 

Loading...