Câu chuyện tình như cổ tích của cô gái thôn nữ Lô Thị Giang và chàng trai nặng 21 cân do bệnh xương thủy tinh Trần Văn Hà khiến nhiều người không cầm được nước mắt.

Trần Văn Hà được cư dân mạng biết đến là chàng trai khuyết tật vượt hành trình 300km từ Nghệ An ra Hà Nội để đăng ký hiến xác cho y học. Dáng người nhỏ nhắn như đứa trẻ lên 10 nhưng chàng trai 27 tuổi lại là người yêu đời luôn sống lạc quan. Tình yêu của anh vợ xinh đẹp khiến nhiều người cảm động.

Cặp đôi quen nhau trên mạng và thường xuyên trò chuyện, tâm sự cùng nhau. Giang cho biết  cô đã yêu và cảm mến chàng trai từ lúc nào không hay. Cô cho biết gặp được Hà chính là hạnh phúc lớn nhất đời mình.

Cả hai gặp gỡ nhau như những người bạn tâm giao. Giang luôn cảm mến với nghị lực phi thường của chồng và ý chí luôn chống lại bệnh tật. Giang cũng cho biết những ngày đầu yêu nhau cô cả gia đình cô phản đối quyết liệt song Giang và Hà luôn mạnh mẽ, tự tin vào những gì mình đang làm.

Hà bị mắc bệnh xương thủy tinh, bị liệt từ nhỏ. 27 tuổi, Hà nặng vỏn vẹn 21 kg, tay chân teo tóp không thể đi lại chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn. Trong khi đó Lô Thị Giang lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn và có cuộc sống vất vả.

“Nhà hai đứa cách nhau không xa, sau khi nói chuyện chúng mình trở nên khá gần gũi. Sau lần hẹn đầu tiên, mình mạnh dạn nói lời yêu thương Giang. Và hạnh phúc vỡ òa, vị thần tình yêu đã cho mình cơ hội” chàng trai 27 tuổi cho hay.

Câu chuyện tình sẽ có một cái kết viên mãn khi tháng 5 tới đây Lô Thị Giang và Trần Văn Hà sẽ về sống chung một nhà. Cả hai đã vượt qua những sóng gió về mặc cảm để nhận được sự chúc phúc từ gia đình và bạn bè..

Người vợ trẻ cho rằng cuộc sống của họ sẽ có nhiều trắc trở, khó khăn. Song cô tin rằng chồng sẽ mang lại cho mình hạnh phúc vì anh là người chín chắn và có trách nhiệm.

Hoàn cảnh gia đình hai bên khó khăn, đôi trẻ tươm tất như bao người. Nhưng uớc mong của chàng trai xương thủy tinh là có  thể lo cho cuộc sống gia đình, chăm sóc vợ và những đứa con trong tương lai.

Sau khi kết hôn Hà muốn vay mượn để mở quán photocopy, đánh máy kèm bán sách trên thị trấn để vợ chồng có thể làm việc và trang trải cuộc sống. Đây là mong mỏi bấy lâu nay Hà chưa thực hiện được.

Anh tin ước mong này của mình sẽ thành công, anh cũng mong có cửa hàng nhỏ, sau đó sẽ đi xin, mua lại sách báo cũ, để nơi đó trở thành điểm đọc sách cho những bạn học sinh nghèo hiếu học.

Loading...